Chương 37: Giáng My (2)
Hoàng Mạnh đau xót nhìn dáng hình mảnh mai đứng im lặng trước cổng ngôi biệt thự. Cô đã đứng đó suốt từ sáng đến giờ nhưng không có ai ra mở cửa. Cái nắng Sài Gòn sao mà bỏng rát, chói chang đến vậy. Hoàng Mạnh muốn chạy ra, muốn che cho cô, nhưng lại không thể. Cậu biết sự xuất hiện của mình chỉ càng khiến cho tình hình tồi tệ hơn mà thôi.
Từ hôm đó, Danh Thái đã đưa con về nhà ông bà nội, không cho phép Giáng My đến gặp con. Hoàng Mạnh đã hết lời xin lỗi, nhưng cô xua đi, bảo mọi việc rồi sẽ ổn, đó chỉ là hiểu lầm, Danh Thái yêu cô đến vậy, anh ấy sẽ tin và bỏ qua tất cả. Song đã gần một tháng trôi qua, hắn vẫn không thèm gặp mặt cô, vẫn bỏ đi biền biệt, giao con lại cho ông bà chăm sóc. Hoàng Mạnh đã nhiều lần đến cơ quan xin gặp, hắn cũng không thèm tiếp. Giáng My ngày càng mất bình tĩnh, mỗi buổi tan làm, cô đều đến trước cổng nhà họ Dương để mong được gặp con. Nhưng lần nào cũng vậy, đáp lại cô chỉ là cánh cửa lặng im và sự khinh thị của gia đình họ. Cô cứ đứng như vậy, từ 5 giờ chiều cho đến tối muộn, khi đèn đã tắt mới chịu theo dì Hà về. Hoàng Mạnh đau đớn mà không thể làm được gì, cậu tự sỉ vả, giày vò bản thân, vì một giây phút xúc động mà đẩy người mình yêu vào bi kịch. Cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tạ lỗi, để nhận nỗi đau về mình, để không phải nhìn thấy Giáng My bị người đời khinh miệt.
Hôm nay là chủ nhật, Danh Thái có mặt ở nhà. Giáng My đã đứng ở cổng từ sáng sớm. Dì Hà ốm bệnh. Suốt một tháng chứng kiến sự suy sụp của cháu gái, bà đã kiệt sức. Bây giờ đã là giữa trưa. Cái nắng gay gắt hơn bao giờ hết. Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Giáng My lấm tấm mồ hôi, dáng người gầy yếu lung lay như sắp đổ. Hoàng Mạnh từ một góc khuất nhìn ra, trái tim cậu như bị trăm nghìn mũi kim đâm vào nhức nhối. Nước mắt từ khi nào đã lăn trên khuôn mặt của cậu, cậu không muốn vuốt đi, mà để mặc cho chúng tuôn rơi giữa trưa hè nóng bỏng, cậu muốn sống trong cùng một cảm giác mà Giáng My đang phải chịu. Nhiều lần, cậu muốn chạy ra, muốn đưa cô về, nhưng không thể. Cậu không thể phá vỡ nỗ lực cuối cùng của cô. Cậu hiểu, nếu không có Danh Thái và Hồng Vinh, cô sống cũng chẳng còn ý nghĩa.
Mặt trời càng lúc càng lên cao. Khuôn mặt của Hoàng Mạnh nóng bừng vì nắng, mồ hôi ròng ròng trong áo. Cậu sốt ruột muốn chạy ra đưa cô về, cô gầy yếu như vậy, sao có thể chịu đựng được. Tại sao con người vô tình, độc tài kia không mảy may rung động? Hắn có thực sự yêu cô không hay chỉ yêu chính cảm giác hư vinh của mình, sĩ diện của mình? Hoàng Mạnh không muốn nghĩ nữa, cậu quyết tâm bước về phía Giáng My. Nhưng cậu chưa kịp bước đến, Giáng My đã từ từ ngã xuống. Hoàng Mạnh cuống quýt chạy lại, ôm lấy cô. Cậu ngửa mặt gào lên:
- Danh Thái, anh muốn gì, anh muốn giết chết tôi, tôi cũng đồng ý, anh đừng giày vò cô ấy như vậy nữa. Là tôi sai, là lỗi của tôi, chỉ một mình tôi thôi. Anh sao có thể tàn nhẫn đến vậy?
Hoàng Mạnh cứ ngồi đó và không ngừng gào thét. Cánh cổng biệt thực rốt cuộc sau bao ngày cũng mở ra. Hồng Vinh lao ra như một mũi tên, đẩy mạnh người đàn ông đang ôm mẹ mình ra, rít lên:
- Ông cút đi, ai cho ông ôm má tôi. Ông là kẻ xấu, phá hoại gia đình tôi.
Hoàng Mạnh ngã ngửa ra, mếu máo nói:
- Vinh ơi, chú có lỗi. Nhưng má con không có lỗi, má con lúc nào cũng chỉ yêu con và ba con mà thôi.
Thằng bé mắt long lên, khuôn mặt trẻ thơ đỏ gay:
- Đồ giả dối, chính ông quyến rũ má tôi, chính ông chia rẽ gia đình tôi. Tôi không tha cho ông.
Nói xong, nó lao vào đấm đá Hoàng Mạnh. Cậu cứ mặc cho nó đánh mình như vậy. Sự trừng phạt này có đáng là gì, nếu có thể chết lúc này để đền tội, cậu cũng không do dự.
- Đưa cậu chủ vào!
Có tiếng quát lạnh lẽo vang lên, Hoàng Mạnh ngơ ngác ngẩng đầu lên. Danh Thái đã đứng đó. Khuôn mặt hắn tiều tụy, lởm chởm râu, đôi mắt vằn lên những tia đỏ vì mất ngủ. Hắn lại gần bế xốc Giáng My lên, đi về phía cổng. Hai vệ sĩ lại gần tách Hồng Vinh ra, đưa cậu đi theo. Thằng bé giãy giụa gào lên:
- Bỏ ta ra, bỏ ta ra, để ta giết chết nó!
Hoàng Mạnh lê bằng hai đầu gối về phía Danh Thái. Cậu khản giọng kêu lên:
- Danh Thái, là lỗi của tôi. Tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Sài Gòn này, không bao giờ quay trở lại. Xin anh đừng giày vò cô ấy nữa. Cô ấy vô tội. Với cô ấy, tôi chỉ là bạn mà thôi. Tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để chuộc lỗi, xin anh hãy đón cô ấy về. Giáng My sẽ chết mất, cô ấy không thể sống nổi nếu thiếu ba con anh.
Vừa nói, cậu vừa dập đầu lạy, như thể tự trừng phạt. Vì cô, cậu không màng đến bất kì điều gì, kể cả tính mạng, chút sĩ diện, tự trọng của người đàn ông có đáng gì. Danh Thái dừng lại, gằn từng tiếng:
- Mày nói phải giữ lời. Trong ngày hôm nay, tao không muốn nhìn thấy mày ở đất Sài Gòn này nữa.
Nói xong hắn bước đi thẳng, để lại Hoàng Mạnh vẫn quỳ gối trên nền bê tông nóng bỏng. Cậu gạt nước mắt, đứng dậy. Trước khi đi, cậu nhìn lại lần cuối ngôi biệt thự nguy nga mà lạnh lẽo, khẽ thì thầm: “Giáng My, xin lỗi cậu, mình sẽ đi. Chỉ cần cậu hạnh phúc mình sẽ không bao giờ quay trở lại đất này”
***
Ba năm sau.
“Ầm!”
Tiếng sấm rền vang khắp bầu trời kèm theo mưa xối xả. Chiếc xe đang chuẩn bị lao vào cánh cổng đã mở thì một người chạy ra chặn ngang đầu xe. Qua ánh đèn pha, người đó giang rộng hai cánh tay, khuôn mặt ướt đẫm nước mưa, cương quyết không cho xe qua. Một hồi lâu người trên xe cũng bước xuống. Người kia lao đến nhưng đã bị hai vệ sĩ giữ lại, cậu ta gào lên thảm thiết:
- Thằng khốn, mày đã làm gì cô ấy, mày đã bảo sẽ không giày vò cô ấy, vậy mà mày đã giết chết cô ấy rồi.
Cậu vừa nói vừa khóc nấc lên, nỗi đau như tràn ra theo nước mắt, hòa cùng cơn mưa ào ào như trút nước. Khuôn mặt cậu co rúm lại, vặn vẹo thống khổ, cả người không ngừng giãy giụa nhưng không thể thoát được sự kiềm chế của hai vệ sĩ. Một ánh chớp lóe lên soi tỏ khuôn mặt lạnh lẽo như âm hồn của người đàn ông đứng trước mặt cậu, hắn bước lại gần, từ từ rút ra một họng súng đen ngòm chĩa vào đầu cậu:
- Tao rất muốn cho mày một phát, cho mày không bao giờ còn xuất hiện trước mắt tao nữa. Nhưng tao sẽ không làm thế, vì tao không muốn cho mày và cô ấy gặp nhau dễ dàng đến vậy. Mày sẽ phải sống cả đời này trong cô quạnh. Cô ấy đã vì mày mà bỏ tao đi, cô ấy cũng không thể đạt được điều mình mong muốn dễ đến thế. Nhưng tao không muốn hít thở chung một bầu không khí với mày. Nếu ngày mai mày không rời khỏi đây, tao không biết mình sẽ làm gì với người nhà của mày đâu. Tốt nhất là cả đời này, đừng bao giờ trở lại. Tao sẽ cho mày nếm mùi của nhớ thương và xa cách hết kiếp này. Mày nghe rõ chưa?
Tiếng nói của hắn thì thầm, dữ tợn, nhưng đau thương, uất nghẹn. Hoàng Mạnh gào lên:
- Mày là thằng khốn nạn. Mày nói là mày yêu cô ấy, nhưng chưa bao giờ tin cô ấy. Chính mày đã giết chết cô ấy. Cô ấy đã sai lầm khi trao gửi cuộc đời cho mày. Tình yêu của mày khiến tao ghê tởm, ngoài chiếm hữu và hủy diệt, mày chẳng làm được gì cho cô ấy. Mày là quỷ đội lốt người, một kẻ nhân danh tình yêu để hành hạ người khác. Mày cũng sẽ không bao giờ được sống yên ổn.
“Hự” Tiếng nói tắc nghẹn trong cổ họng của Hoàng Mạnh. Danh Thái đã lao vào đấm đá túi bụi. Tưởng như bao nhiêu căm phẫn, bao nhiêu đau thương được trút ra theo những đòn thù tàn bạo. Hắn đã mất lý trí, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mày nói láo. Là cô ấy thay lòng. Là cô ấy đòi tao phải để mày quay về. Tao không đồng ý. Cô ấy đòi ly hôn. Không bao giờ. Cô ấy sống là người của tao, chết cũng là ma nhà họ Dương. Cô ấy chết đúng lắm, bởi tao sẽ không bao giờ để cô ấy toại nguyện, không bao giờ để cô ấy tìm đến mày. Tại sao? Tại sao lại lừa dối anh? Tại sao em lại bỏ anh đi?”
Những tiếng cuối hắn nói trong nước mắt, trong tiếng nấc nghẹn ngào. Hắn quỳ xuống đất, ngửa mặt lên trời gào lên đau đớn. Mưa vẫn xối xả. Hoàng Mạnh toàn thân đau nhức nằm trên đất, ngửa mặt lên trời. Ở trên nơi xa kia, cô ấy có nhìn thấy, có nghe thấy? Đêm nay giữa trời đất bao la, có hai người ở đó, vẫn gọi mãi một bóng hình.
***
Câu chuyện đã kể xong, khuôn mặt thầy Mạnh ướt đẫm nước mắt. Những nếp nhăn xô vào nhau khiến Nhã Uyên cảm giác thầy như già hơn chục tuổi. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng. Đã mười lăm năm trôi qua mà vết thương lòng năm xưa vẫn chưa bào giờ lành, vẫn không ngừng chảy máu trong trái tim của người đàn ông khốn khổ ấy. Cái chết bi thương của Giáng My như một vết dao phạt ngang cuộc đời ông thành hai nửa, một nửa yêu thương nồng đượm, một nửa day dứt tột cùng. Nhã Uyên không biết phải nói sao, cô đưa chiếc khăn tay thấm từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt ông. Hồi lâu, Hoàng Mạnh mới nức nở:
- Nhã Uyên, thầy đã sai phải không, nếu không vì tội lỗi của thầy, cô ấy sẽ không bạc mệnh đến vậy. Đáng ra thầy phải chết đi để tạ tội với cô ấy ở suối vàng, nhưng thầy lại không thể. Thầy còn ba má, thầy còn quá nhiều vướng bận. Thầy chỉ là một kẻ khốn nạn mà thôi.
Nhã Uyên nghẹn ngào cầm lấy tay ông:
- Thầy chỉ là một người bất hạnh mà thôi. Cô ấy có lẽ không bao giờ trách thầy đâu. Chỉ là số phận đã khiến ba người gặp quá nhiều éo le. Nhưng lỗi là ở lòng người, là bởi ông ta đã không đủ lòng tin. Thầy đã làm tất cả những gì có thể để mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Thầy đã trả giá cho sai lầm của kẻ khác bằng cả cuộc đời mình. Ông Trời đã quá bất công với thầy. Đừng bao giờ tự hành hạ và giày vò mình nữa.
Hoàng Mạnh ôm lấy mặt, khóc nấc lên. Quá khứ một lần nữa đào xới lại như vết thương lại há miệng, chảy máu đầm đìa. Nhã Uyên im lặng ngồi bên cạnh. Mọi sự an ủi cũng là vô nghĩa, bởi sự bình yên trong tâm hồn người đàn ông ấy đã vĩnh viễn bị chôn vùi vào cái ngày định mệnh, khi người phụ nữ ông yêu từ bỏ cõi đời.
Đồng hồ điểm bốn giờ chiều. Hoàng Mạnh đã bình tâm lại sau cơn xúc động. Nhã Uyên nhìn ông xót xa:
- Thầy quay về từ bao giờ?
- Thầy về từ một năm trước. Ba thầy bị ung thư nằm viện, không qua khỏi. Má thầy từ đó yếu đi nhiều. Thầy muốn đưa bà ra Quảng Ninh sinh sống nhưng bà không chịu, vì bà muốn sống nốt những năm tháng cuối đời trong căn nhà đã từng ở với ông, để linh hồn ông không cô quạnh. Thầy vì thế mới bất đắc dĩ quay trở lại đây.
Nhã Uyên mím môi căm giận:
- Bọn họ vẫn không buông tha thầy, từng ấy năm rồi. Những kẻ thật tàn ác, vô tình. Bây giờ thầy tính sao?
Hoàng Mạnh buồn bã:
- Thì cứ cầm cự vậy. Đời thầy cũng chẳng còn gì, chỉ mong mang lại niềm vui cho bà cụ. Chẳng chơi đàn ở sân khấu lớn thì đàn rong, đàn dạo. Không đàn được nữa thì làm xe ôm, bốc vác. Trời chẳng tuyệt đường của ai cả.
Nói xong, ông chợt mỉm cười:
- À, mà con với Hồng Vinh thế nào? Nó không liên quan gì đến quá khứ cả. Con đừng vì chuyện này mà xa cách với nó.
Nhã Uyên đau lòng nhìn người đàn ông hiền lành, khắc khổ trước mắt. Đến giây phút này, ông vẫn không thôi lo nghĩ cho giọt máu cuối cùng còn sót lại trên thế gian của người phụ nữ ấy. Yêu một người như thế, mấy ai làm được?
- Con và anh ấy hiện tại không có quan hệ đặc biệt gì đâu thầy. Con cũng là người rạch ròi. Con chỉ lo cho thầy thôi. Thầy cố gắng lên nhé, bất kì lúc nào cần, thầy cứ gọi con.
Hoàng Mạnh cảm kích nhìn cô:
- Cảm ơn con. Thi thoảng rảnh rỗi, con ghé chơi với thầy là đủ rồi. Con gái sao lại một thân lập nghiệp tại đất Sài Gòn xa xôi thế này. Mà cũng đến tuổi lấy chồng rồi, tìm một người để nương tựa đi thôi.
Nhã Uyên thấy lòng ấm áp:
- Có thể qua năm nay, con sẽ về quê. Thầy cũng có khi phải tìm một người chăm sóc thôi ạ.
Hoàng Mạnh cười lắc đầu, đôi mắt ông nhìn ra xa xăm:
- Chẳng biết bây giờ cô ấy ở đâu? Đến một nén nhang thầy cũng không thắp được cho cô ấy. Hẳn là Giáng My cô đơn lắm.
Tay Nhã Uyên run lên, cô chợt nhớ đến nấm mồ cô đơn nơi đỉnh đồi hoang lạnh. Cô ngước nhìn ông khẽ nói:
- Thầy có muốn đến thăm cô không?
Hai mắt Hoàng Mạnh mở to kinh ngạc:
- Con biết cô ấy ở đâu ư? Thầy đã tìm kiếm và dò hỏi bao nhiêu năm nay mà không được. Bọn chúng vô tình, không cho cô ấy chôn cất trong phần mộ của nhà họ Dương nữa!
Nói đến đây, mắt ông lại rơm rớm, đỏ hoe. Nhã Uyên cầm tay ông quyết tâm nói:
- Con sẽ đưa thầy đến gặp cô một lần. Con biết đường. Thầy thu xếp thời gian đi.
Hoàng Mạnh cuống quýt:
- Ngay ngày mai được không con, thầy đã chờ gần hai mươi năm rồi. Thầy có biết bao điều muốn nói với cô ấy.
Nhã Uyên nhìn người đàn ông, cô thở dài buồn bã. Đến bao giờ con người khốn khổ này mới được giải thoát?
Hạt Dẻ Quê Hương 2018-07-29 09:47:34
Mình vào trang của bạn để đọc tiếp mà ko đc. Giúp mình nhé !Miraculous Silence 2018-02-09 01:42:53
Truyện đã full. Xin mời các bạn đọc phần cuối trên trang cá nhân của tác giả. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tác giả suốt thời gian qua!Trang Anh 2018-01-29 01:33:23
Bao giờ có tiếp ạ. Nghe nói vào trang cá nhân có nhưng vào chẳng thấy ạThu Phương 2018-01-22 23:47:18
Mình vào trang tâm lề mà k thấy, làm sao để đọc được bạn ơiMiraculous Silence 2018-01-12 05:53:01
Kết bạn với mình để đọc chương mới nhất nhé!Hà-My Nguyễn 2018-01-20 02:55:26
Buổi sáng vào fb đã thấy chap 61, nhưng tự nhiên bị out không tài nào tìm lại được, buồn thế. Mà trên web nhavan.net mới tới chap 55, mấy chap kia chạy đâu mất rồi người đẹp ơi???Miraculous Silence 2018-01-20 03:07:51
Mình đăng trên Tuyển tập truyện Tâm Lê. Bạn thích trang rồi đọc nhé!Khánh Vy 2017-12-26 05:48:06
Cảm ơn Chị :) Truyện Chị viết rất hay và hấp dẫn Chị ạ! Cách chị dẫn dắt tình tiết, miêu tả tâm lí nhân vật đều thật sự lôi cuốn và mang lại nhiều cả xúc. Em mong truyện của Chị từng ngày luôn đó :) Và em cũng thật sự mong truyện sẽ có một kết túc đẹp, Nhã Uyên lại sẽ quay về và hạnh phúc bên Quý Minh Chị ạ! Hồng Vinh tuy yêu cô thật lòng nhưng em vẫn cảm thấy Hồng Vinh không thể hiểu được cô và mang đến cho cô sự ấm áp, hạnh phúc như Quý Minh! Đó chỉ là cảm nhận và ý kiến cá nhân của em thôi ạ, hihi :) Em sẽ luôn ủng hộ Chị, chúc Chị luôn vui vẻ và mạnh khỏe :DMiraculous Silence 2017-12-26 06:02:39
Cảm ơn em rất nhiều! Nhã Uyên chắc chắn sẽ hạnh phúc!My Hoa Le 2017-11-27 08:57:58
Hồi hộp và hấp dẫn đến thót cả tim luôn bạn ơiMiraculous Silence 2017-11-27 10:04:40
Cảm ơn chị nhé!My Hoa Le 2017-11-27 07:20:12
Tối nay kh có chương mới hả bạn.Miraculous Silence 2017-11-27 08:19:29
có nhé.My Hoa Le 2017-11-20 00:38:53
Tối nay có chương mới kh emMiraculous Silence 2017-11-20 00:53:01
Có chị nhé!My Hoa Le 2017-11-15 00:05:52
Tuyệt vơi. Lời văn hay lột tả đc cảm xúc của nhân vật. Nhưng mà hồi hộp quá kh biết kết thúc ntn, mong là Quý Minh được vê vời Nhã Uyên, hic hic. Mình rất rất thích truyện của bạn và tg Phạm Kiều Trang.Miraculous Silence 2017-11-15 01:23:36
Cảm ơn bạn rất rất nhiều! Hihi!Loan Pu 2017-11-12 18:56:13
Tuần này có 2 bài thui à adMiraculous Silence 2017-11-12 19:09:37
Vâng! Ráng đợi mình nhé!Hong Nhung 2017-11-09 04:14:53
Bạn ơi chuyện bạn viết rất hay mình đọc 1 lèo hết luôn. Mong bạn sẽ viết tiếp. Cảm ơn bạn nhéMiraculous Silence 2017-11-09 04:40:26
Mình vẫn đang viết. Bạn tiếp tục theo dõi nhé!Miraculous Silence 2017-11-09 04:41:38
Thứ hai lại có chương mới nhé!Hong Nhung 2017-11-12 22:15:29
Ngày nào cũng mong chuyện của bạn. Mình thích cả quý minh và vinh thiếu gia đều đc nhã uyên yêu thì làm sao giờ. HicHong Nhung 2017-11-12 22:15:29
Ngày nào cũng mong chuyện của bạn. Mình thích cả quý minh và vinh thiếu gia đều đc nhã uyên yêu thì làm sao giờ. HicMiraculous Silence 2017-11-12 22:22:10
Mình cũng vậy! Đang khổ tâm lắm. Chỉ có thể chọn một người mà thôi!My Hoa Le 2017-11-15 00:07:16
Cho Quy Minh về với Nhã Uyên nghe bạnMiraculous Silence 2017-11-15 01:24:18
Hihi!Miraculous Silence 2017-10-26 11:15:42
Sau một thời gian suy nghĩ, em quyết định sẽ tạm dừng việc đăng lẻ tẻ các chương truyện của tác phẩn Bạn giường trên trang nhavan.net. Thay vào đó, em sẽ tập trung viết cho hết rồi đăng cả thể. Điều này giúp độc giả không bực mình chờ đợi, và em cũng có thời gian suy nghĩ và sửa sang kĩ hơn tác phẩm của mình. Dự kiến của em là cuối tháng 11, chậm nhất là tháng 12, em sẽ viết xong. Em vẫn mong muốn có thể viết trọn vẹn một tác phẩm, vậy nên ko có chuyện bỏ dở giữa chừng. Rất mong các chị, các em ủng hộ quyết định này của em. Em xin chân thành cảm ơn.Thuy Nguyen 2017-10-23 12:10:03
Đang đến đoạn hay mà hết, bạn có thể ra cháp mới nhanh ko, chứ để đến t2 thì nâu quá, nguội mất 😯😯😯Miraculous Silence 2017-10-23 19:43:06
Trong tuần này có bạn nhé.Huyền Nhi 2017-10-14 03:01:33
Hóng chương mới quá ạ!Miraculous Silence 2017-10-14 04:11:13
Mình đăng chương mới vào thứ hai hàng tuần nhé. Mong bạn đón đọc.Yến Vũ 2017-09-19 07:59:15
yêu thương nàyMiraculous Silence 2017-09-19 08:16:34
Hihi. Lâu lắm mới ghé qua!Yến Vũ 2017-09-20 06:31:44
hiMai Phan Thị Tuyết 2017-08-29 01:39:24
Ai cha. Phần nào thỏa mãn 😁😘. C biết rồi nhé.heheMiraculous Silence 2017-08-29 02:31:45
Hihi. C chị biết ji rồi! :-)Mai Phan Thị Tuyết 2017-08-31 19:06:07
Theo kinh nghiệm. K nói😁😁Minh Mốc 2017-08-21 05:06:44
Bảo Bào à?Miraculous Silence 2017-08-21 11:34:03
Mình không hiểu! Là sao bạn?Minh Mốc 2017-08-21 22:07:14
Hic mình nhầm là tác giả Bảo bảoMiraculous Silence 2017-08-21 22:45:59
Mình cũng đoán vậy. Trót nhầm thì vào đọc động viên nhé. Cảm ơn bạn!Mai Phan Thị Tuyết 2017-07-15 00:45:14
Chị nghĩ trường hợp thứ 2 là Vinh thiếu gia k ngờ lại là cái thằng khốn nạn người yêu cũ😡. Thằng này fai để Vinh đại ca trị😁. May quá k fai oppa của c😁😁😁😙.Miraculous Silence 2017-07-15 01:47:24
Dạ. Hi hi. Ko biết Vinh đại ca có trị ko nữa, hay là kẻ ác sẽ cứ nhởn nhơ. 😄Mai Phan Thị Tuyết 2017-07-09 18:34:49
Hóng😁😍Miraculous Silence 2017-07-09 19:48:15
Khó hiểu ko c?Mai Phan Thị Tuyết 2017-07-10 02:06:55
Khó hiểu lắm😂😂😂Miraculous Silence 2017-07-10 02:11:23
Thật ạ?😞Mai Phan Thị Tuyết 2017-07-10 07:32:57
😂😂😂😆Phạm Ánh 2017-07-08 06:23:57
Linh cảm chẳng lành từ ngy của Diệu Linh, haizzMiraculous Silence 2017-07-08 06:55:46
Chuẩn luôn ạ!Nguyễn Hương Liên 2017-07-04 11:11:11
Truyện lâm li càng gây cho người đọc ngóng trông, khiến ngta tò mò cái kết ra sao muốn chết T^TMiraculous Silence 2017-07-04 11:18:10
Ha ha! Khoa trương quá rồi nhóc!😘Mai Phan Thị Tuyết 2017-07-04 10:45:29
Tự nhiên có linh cảm về cô bé Diệu Linh. Ai cha 😯Miraculous Silence 2017-07-04 11:02:49
Linh cảm gì vậy chị? C nói xem có đúng ko?Mai Phan Thị Tuyết 2017-07-04 11:17:34
Chị sợ đúng lắm😢😢. Nghi nghi từ chương cô ấy có người yêu rồi. HicMiraculous Silence 2017-07-04 11:18:58
Dạ, chị cứ nói thử xem ạ?Mai Phan Thị Tuyết 2017-07-04 16:41:28
Liệu cô ấy có liên quan đến QM của chệ k vậy 😯Miraculous Silence 2017-07-04 19:43:37
Oh!Mai Phan Thị Tuyết 2017-07-05 01:41:18
Oh! La sao. C suy diễn quá chăng😁.Miraculous Silence 2017-07-05 01:53:35
Bí mật!😄Mai Phan Thị Tuyết 2017-07-05 03:56:46
Ghét😁😙Miraculous Silence 2017-07-05 09:37:15
Yêu!Diep Huong Nguyen 2017-07-04 09:52:27
Bao giờ có chương mới vậy ad? Hóng quá nèMiraculous Silence 2017-07-04 10:45:09
Tầm 2-3 ngày nữa bạn nhé. Cảm ơn bạn đã đọc và ủng hộ mình. 💖Yến Vũ 2017-06-10 21:40:13
ra chương đều nha chịMiraculous Silence 2017-06-10 23:06:55
Cảm ơn em iu!💖💖💖Phạm Ánh 2017-06-07 22:56:30
Hay b ơi, bao giờ có chương mới vậy? Hóng quáMiraculous Silence 2017-06-07 23:03:39
Mai mình đăng chương mới nhé. Cảm ơn bạn đã đoch và ủng hộ mình!Đa Love 2017-06-01 13:08:09
Hay tuyệt hk uổn côg chờ lâu nayMiraculous Silence 2017-06-01 13:21:14
Cảm ơn bạn nha! 💖Đa Love 2017-05-20 07:30:52
Hay qá mình thích mà lâu qá àMiraculous Silence 2017-05-20 07:38:43
Tối nay mình đăng chương mới nhaĐa Love 2017-05-21 10:12:31
Khi nào bn ra chương 12 nữa v ạ thật sự hay qá cơMiraculous Silence 2017-05-21 13:38:53
Mình đang nghĩ, mình viết hơi chậm, bạn thông cảm nha.TruNhi Xa Nhi 2017-05-20 02:56:10
https://www.facebook.com/vandanquydi/posts/107389133178054Miraculous Silence 2017-05-20 04:51:13
Đã đọc và sẽ có phản biện. cảm ơn bạn nha. bạn nhớ đọc bài phản biện của mình nha.TruNhi Xa Nhi 2017-05-20 05:35:59
đọc ròio ấy :VYu Jing 2017-05-19 11:32:05
Truyện này của nàng được đón nhận quá trời nè! Tập trung viết cho tác phẩm này thuiMiraculous Silence 2017-05-19 12:54:26
Thế mà dạo này toàn chuyện buồn, mất gết t.gian. Mang tp qua đây chơi đi Mèo.Yu Jing 2017-05-29 00:14:24
Bên nhavan toàn ngôn ko à, đam của ngta sẽ ế đó, híc hícMiraculous Silence 2017-05-29 09:45:20
Người ơi, ta nhớ người!Yu Jing 2017-05-29 22:03:24
Người đây! Mọi chuyện vẫn ổn thỏa chứ? Người thì gần như đã hồi phục lại tinh thần rồi, hi hiHương Diễm 2017-05-01 21:59:07
Khá là gai góc trần trụi, mình thích :)Miraculous Silence 2017-05-02 00:49:00
Cảm ơn bạn đã đọc và để lại bình luận. Mong bạn tiếp tục theo dõi câu chuyện của mình nhé💖Nguyễn Quỳnh 2017-04-27 23:52:37
Truyện viết nhẹ nhàng tình cảm, nh mình cảm thấy diễn biến trôi khá nhanh và mình thích hơn nữa nếu như bạn mô tả diễn biến tâm lý chi tiết hơn. Kiểu đau đớn hay cảm thấy tội lỗi nhơ bẩn gì đó phải đẩy lên cao trào từ từ ý. Mình cũng ko biết diễn đạt thế nào. Chỉ là cảm nhận của mình thui vì mình ko biết gì về viết lách hết. Hi vọng giúp đc b gì đó.Miraculous Silence 2017-04-28 00:04:58
Bạn cảm nhận rất chuẩn, mình cũng cảm thấy nhanh trong diễn biến tâm lý nhân vật, nhưng vì là truyện ngắn nên mình đành cô đọng lại, chủ yếu gợi lên ý niệm vè sự dằn vặt hơn là diễn tả chi tiết. Mình rất cảm ơn ý kiến của bạn và sẽ rút kinh nghiệm vào tp tiếp theo.Mong bạn tiếp tục theo dõi câu chuyện và cho mình những góp ý quý báu.Mai Phan Thị Tuyết 2017-04-24 04:07:05
Tội cô gái. Thằng nyc khốn nạn😡. Tác giả viết tiếp nhé.hayMiraculous Silence 2017-04-24 04:10:20
Cảm ơn bạn!Miraculous Silence 2017-04-25 10:56:44
Bạn tiếp tục đọc rồi góp ý cho mình nha, nhất là fan kết.