Bỗng một ngày, ta bỗng thấy chông chênh
Phố ngoài kia từng dòng xe hối hả
Người với người chỉ chào nhau vội vã
Sâu thẳm tâm hồn, ai thấy bâng khuâng?
Bỗng một ngày, ta bỗng muốn lặng im
Tìm cho mình mảnh trời riêng, góc khuất
Ngoảnh trước sau nhìn lại điều được - mất
Để tìm lại mình, buông bỏ những đớn đau
Bỗng một ngày, ta chẳng biết đi đâu
Cũng là lúc nhận ra đời vô cảm
Biển vẫn xanh, bầu trời sao lại xám?
Tổn thương lòng, ta đã mất niềm tin
Bỗng một ngày, ta hỏi nhỏ con tim
Bao muộn phiền khiến lòng ta hoang hoải
Những lạnh lùng khiến tâm ta bối rối
Có khi nào, ta học cách thứ tha?
Điều đã cũ đã khép lại trong ta
Tìm chốn an yên giữa dòng đời khắc khoải
Ta mạnh mẽ trên hành trình xa ngái
Khoảnh khắc này, ta hãy cứ chông chênh