Tôi phải làm sao
Tác giả đang lạc lõng, chơi vơi, lẻ loi trong muôn vàn nỗi sầu thương, buồn nhớ của một mối tình tan vỡ. Để rồi hàng vạn những rối bời bủa vây làm tác giả phải một mình thốt lên "Tôi phải làm sao?"
Làm sao đây, cơn ác mộng ngao ngán
Ngục u sầu vây phủ trái tim tôi
Nào ai đâu thấu hiểu, hỡi người ơi
Buồn đau chất chứa biển trời bát ngát
Cuộc đời trôi theo cung đàn tẻ nhạt
Hiu hắt nụ cười, thiếu vắng niềm vui
Lặng lẽ không gian mờ mịt, ngậm ngùi
Rơi khe khẽ giọt long lanh sầu lắng
Hoa đã trao, vì sao người ngoảnh mặt?
Làm lòng ai trống vắng nỗi đơn côi
Người đã quên từng giây phút ngọt lời
Đành hờ hững, không hề xao xuyến
Để lại đây bao cung đàn quyến luyến
Kỷ niệm xưa vẫn không ngớt trào dâng
Để lại vùng trời u ám, bi thương
Hãi hùng vùi lấp một con tim nhỏ bé
Chỉ một câu làm lòng ai đau xé
Muốn quên đi, nhưng nào dễ quên đâu
Đã hằn sâu, ký ức phút ban đầu
Dẫu ngắn ngủi mà như tròn thế kỷ
Bạc bẽo yêu thương lạnh lùng vô vị
Tâm hồn tôi băng giá gió đông sang
Thu đã đi, tôi hụt hẫng, bàng hoàng
Một nửa dáng vóc, hình hài tan biến
Mở lòng mình cho không gian hòa quyện
Mây gió ơi, xin thấu hiểu giùm tôi
Gió thoảng, mây bay, nhạt nhẽo cuộc đời
Tôi rợn ngợp trước mênh mông, vô tận
Chỉ mình tôi trong bôn ba, lận đận
Biết tìm đâu một người bạn tri âm
Chia sẻ vui buồn, xoá bớt tối tăm
Mùa thu đã rời tôi, đi xa mãi
Ngày xưa ơi, có bao giờ trở lại?
Để bây giờ tôi biết phải làm sao
Lạc quan, nụ cười, nghị lực còn đâu
Mỏi mòn trông ngóng trong âm thầm, vô vọng
Tôi mặc cho dòng trôi cuộc sống
Bão táp, phong ba rình rập phương nào
Chìm trong những lẻ loi, sầu não
Bởi một điều: tôi chẳng biết làm sao!